Đào tạo Câu chuyện về tinh thần nỗ lực của một người thành công

Câu chuyện về tinh thần nỗ lực của một người thành công

28
Khi tôi đảm nhiệm vai trò giám đốc nhà máy sản xuất tủ lạnh Qingdao vào tháng 12/1984, nhà máy đang trên bờ vực phá sản. Hơn 800 công nhân đã bị nợ lương từ nhiều tháng. Mọi người mất hết hi vọng. Tôi vừa nhậm chức thì có 51 nhân viên xin nghỉ việc.

Đây là một phần nội dung bài viết của Zhang Ruimin, Tổng giám đốc điều hành Tập đoàn Haier – Trung Quốc, kể lại thời điểm hai mươi năm trước, khi nhà máy sản xuất tủ lạnh Qingdao của ông gặp khó khăn và có nguy cơ phá sản.
Không còn thời gian để nói suông. Việc đầu tiên cần làm là tập trung trả nợ lương nhân viên. Tôi còn nhớ rất rõ về nửa năm đầu tiên đảm nhiệm chức vụ vì tháng nào tôi cũng phải lo khoản lương. Chúng tôi không phải là doanh nghiệp nhà nước và đang nợ đầm đìa, ngân hàng cũng không muốn cho chúng tôi vay tiền. Nhưng thật may mắn vẫn còn những sự lựa chọn khác.
Chính sách của Trung Quốc đang thay đổi và mở cửa thị trường ra thế giới, điều này cũng có nghĩa có có thể thu được những nguồn tiền được tích lũy trong dân chúng, những người sống ở thành phố và các vùng cận nông thôn. Có thể nói, đây là thị trường tiềm năng cho mặt hàng sản xuất của chúng tôi.
Nhân viên nói chung rất đơn giản, chỉ cần mỗi tháng được lĩnh lương đều đặn cũng đủ để họ vui mừng, nhưng tôi còn muốn hơn thế. Ngay khi đảm nhiệm chức vụ, khi năm mới đến gần, tôi vay tiền mua tặng mỗi nhân viên một món quà là năm con cá. Ngày nay, thứ này có vẻ buồn cười nhưng lúc đó nó rất thiết thực và có tác dụng thực sự. Tôi đã khiến cho nhân viên của mình hy vọng rằng chúng tôi thực sự có cơ hội vươn lên.
Rồi sau đó tôi đã vay hơn 10.000 Tệ để thay chiếc xe xóc lên xóc xuống vẫn đưa đón nhân viên đi làm hàng ngày bằng một chiếc xe buýt êm ru. Một lần nữa, tuy chỉ là một thay đổi nhỏ nhưng nó đã giúp cho nhuệ khí của cán bộ công nhân viên tăng lên rất nhiều.
Khi đã đáp ứng được một vài mong muốn, tôi bắt đầu yêu cầu nhân viên làm việc nghiêm túc. Tại thời điểm đó, nhà máy hầu như không có nội quy, mọi người làm những gì mà họ cho là đúng. Các quy tắc và tiêu chuẩn chỉ tồn tại trên giấy tờ.
Tôi phải giải thích rõ cho mọi người rằng: ban lãnh đạo nhà máy sẽ đảm bảo trả lương đầy đủ hàng tháng, nhưng với điều kiện họ phải tuân thủ các nội quy làm việc mà tôi đặt ra. Chỉ có bốn quy tắc đơn giản, bắt đầu từ “cấm đi vệ sinh trong giờ làm việc” và “cấm ăn cắp những gì thuộc về tài sản của công ty”. Đó là những thói quen cần phải bỏ.
Thời gian đó, chính phủ không cho phép đuổi công nhân viên chức. Những ai vi phạm nội quy nhà máy sẽ bị khiển trách hoặc nghiêm trọng hơn là kỷ luật nội bộ hoặc thuyên chuyển công tác. Một lần, khi chúng tôi tiến hành dọn sạch nhà kho, một vài công nhân đã tự ý lấy cắp các nguyên vật liệu. Chúng tôi bắt được một người trong số đó và trong vòng một giờ thông báo kết quả xử lý lên bản tin của nhà máy: họ bị kỷ luật và thuyên chuyển công tác. Sự trừng phạt này đã gây ra một cú sốc lớn với mọi người.
Tuy nhiên, mục đích chính của tôi khi tạo ra nội quy không phải là trừng phạt những người phạm lỗi. Tôi hiểu, từ trong sâu thẳm trái tim, phần lớn mọi người đều muốn trở thành những nhân viên tốt. Vấn đề chỉ là môi trường làm việc quá tồi tệ, khiến họ không thể tốt được. Khi được tách xa khỏi những nhân viên “có vấn đề” và có một nội quy làm việc nghiêm túc, rõ ràng, thì họ sẽ trở nên tự tin. Chỉ trong vòng sáu tháng, thái độ làm việc của các nhân viên đã thay đổi rõ rệt.
Mọi thứ dần chuyển biến tốt hơn. Nếu bạn muốn làm cho người khác trở nên tự tin, trước hết bạn phải là người tự tin. Tôi tin tưởng sâu sắc rằng nhà máy sẽ làm ăn phát đạt. Tôi mất nhiều tháng để học khóa học về thị trường sản phẩm tiêu dùng quốc gia và biết rằng nếu chúng tôi khuyến khích nhân viên làm việc hiệu quả song song với việc tăng chất lượng sản phẩm, thì hàng của chúng tôi nhất định sẽ được người tiêu dùng đón nhận.
Tuy nhiên, chỉ tự tin không thôi vẫn chưa đủ đối với một nhà lãnh đạo mà còn phải có “phong cách quản lý”. Không như nhiều bạn trẻ ngày nay, tôi không được học MBA. Thế nhưng do nhà máy thời đó có quy mô rất nhỏ nên tôi có thể thuộc tên tất cả các nhân viên.
Giờ đây công ty đã có quy mô lớn hơn nhiều, chúng tôi có tới hơn 50.000 nhân viên chính thức. Tôi đã bắt đầu thành công bởi một khi quyết định làm điều gì, tôi đều cố gắng làm đến cùng. Và tôi biết cách hướng nhân viên đến cái họ cần chứ không phải cái tôi muốn.

Theo Bwportal